Cho đến hôm nay em đã quyết định dừng lại mọi thứ. Em không còn trinh nhưng em không phải là người con gái hư hỏng. Em cũng không phải là người thứ ba nữa...
Em là một cô gái thuộc thế hệ 9x và hiện tại em đang là một sinh viên đại học. Đọc những bài viết và những bài tâm sự của mọi người em về vấn đề trinh tiết, em cũng có đôi điều muốn chia sẻ.
Em từng yêu một người đàn ông hơn em khá nhiều tuổi từ cuối năm lớp 11. Anh ấy không phải là người ở đây. Cuộc sống của anh ấy khá vất vả. Và em xin nói thêm anh ấy là một người rất nghe lời của mẹ.
Anh ấy không phải là một người đàn ông tốt và có lẽ là anh ấy cũng chỉ định chơi bời qua đường với em của cách đây 2 năm ngây dại ạ. Em luôn tin tưởng tất cả những gì anh ấy nói có thể nói là tuyệt đối. Anh ấy sống cùng một người phụ nữ trong 3 tháng nhưng anh có nói với em đó là em gái. Khi hai đứa yêu nhau rồi anh ấy vẫn nói vậy, nhưng rồi em biết đó là người mà mẹ anh muốn anh cưới làm vợ. Anh có giải thích là không yêu người con gái đó đủ kiểu. Đó là lần đầu tiên em mất niềm tin.
Mọi chuyện lại lắng xuống anh ấy lại bình thường. Thực sự anh ấy không biết quan tâm đến em. Nhiều khi nghĩ đến điều này mà em đã ứa nước mắt. Rồi em nói chia tay để tìm cho mình khoảng thời gian riêng tĩnh lặng cho chính mình.
Nhưng khi em buông tay anh ấy lại quay về. Anh khóc lóc và nói không thể thiếu em được. Là con gái mà nên em dễ mủi lòng và nghe những lời ngọt ngào em lại quay về. Được 2 tháng thì bất ngờ anh nói chia tay. Em đã van xin nói đủ điều anh cũng đưa ra mọi lý do để biến mất khỏi cuộc đời em.
Em hoàn toàn suy sụp. Có những đêm em không ngủ được thức trắng cả đêm, hai mắt trũng sâu lại, người em vô cùng tiều tụy. Thế mà em vẫn lao đầu vào đi học đi làm để rồi bị ốm mất cả tuần trời. Anh ấy về quê chuẩn bị đám cưới nhưng được mấy hôm lại lên Hà Nội tìm em. Anh vẫn hát mãi một bài hát về việc anh không yêu người ta nhưng vẫn phải cưới vì nghe lời mẹ. Ở bên cạnh anh khi ấy, em đã từng rất thương cảm và hiểu. Khóc có, vui vẻ có nhưng tất cả đều ngắn ngủi.
Cưới xong anh lại lên tìm em nhưng em thay số điện thoại. Phải nói là quãng thời gian ấy vô cùng khó khăn ạ. Thế mà em lại gọi điện tìm anh ấy vì quá nhớ. Con gái nó dại dột thế đấy các anh chị ạ. Hai đứa nằm với nhau nói chuyện đủ điều, anh ấy vui hơn một chút. Còn em cảm thấy tội lỗi vì anh ta đã có vợ.
Cho đến hôm nay em đã quyết định dừng lại mọi thứ. Em không còn trinh nhưng em không phải là người con gái hư hỏng. Em cũng không phải là người thứ ba nữa. Cuộc sống của em lúc ấy khó khăn thật nhưng em đã học cách làm quen và hài lòng với nó.
Mọi người đàn ông trên thế giới này đừng đòi hỏi quá nhiều vào con gái chúng em. Ai cũng có quá khứ mà các anh. Ngay cả các anh rồi cũng có lúc lạc bước nhưng nên im lặng một chút để tỉnh táo suy xét mọi việc nhé.
Còn với một nửa thế giới còn lại của chúng ta này cứ sống như chúng ta mong muốn đừng ngại ngần. Khi gặp khó khăn cũng nên dừng lại suy nghĩ một chút mới tốt được. Phải tỉnh táo để nghĩ nhé!
Bạn này cho rằng "đã yêu phải hết mình", ban kia lại nói "vì bị lừa dối", đa phần là "nhầm lẫn" về việc "tự nguyện cho đi" và tự án ủi hay ngụy biện "xã hội bây giờ nó thế, các anh khắc khe và ích kỷ" hay "các anh không còn trinh sao dám đòi hỏi" và tranh cãi nảy nửa về trinh tiết hay "tự dối mình". Sao bạn không tự đặt câu hỏi: cái gì là cao quý nhất của người con gái sẽ phải giữ gìn cho đêm tân hôn để dành cho người mà họ gọi là "bờ vai để tự suốt đời"? Nếu "mất" vì bẩm sinh, sự cố không do quan hệ tình dục..., hẳn các bạn gái đều rất tự tin và tràn đầy hạnh phúc trong ngày cưới và sau đó họ sẽ bình yên không cần lo nghĩ, áy náy.
Trớ trêu thay, không ít bạn gái cho rằng "đã yêu phải hết mình" và thậm chí có bạn coi đó "nhu cầu và lẽ tự nhiên" để rồi khi "anh đường anh, tôi đường tôi" và gặp người khác "hơi phong kiến" là phản ứng dữ dội, xem người đó là bất bình thường, ích kỷ, không độ lượng! Không lẽ người độ lượng, người đàng hoàng lại bị thiệt thòi do bạn đã ích kỷ "hưởng thụ trước ngày cưới và với người khác"?
Giả sử (quy ước của ngày xưa và mơ ước của hiện nay) tất cả các bạn gái đều cương quyết từ chối quan hệ tình dục với bạn trai khi chưa chính thức kết hôn, khi đó sẽ gần như không có chuyện dở khóc, dở cười, dối trá, "vá trinh", tranh cãi ai ích kỷ... và hẳn gần hết các bạn gái sẽ hạnh phúc trọn vẹn, không băn khoăn, không cảm thấy có lỗi với chồng mình và cả con cháu mình, trừ một số ít người không may ly hôn hay bị phụ tình sau ngày cưới. Giả sử có điều đó thì đa số đàn ông cũng "còn trinh" như các bạn, khi đó khỏi ai trách ai và xã hội chắc sẽ trong sáng lắm.
Tiếc thay, cái mà các bạn gái cần giữ và là chủ thể, có quyền lại bị không ít các bạn dễ dãi cho đi, dù chỉ là bạn học chung mới năm đầu, năm hai ở trường chuyên nghiệp hay thậm chí chỉ đang học phổ thông "bén hơi, cảm mến". Ai là người có lỗi? Đa phần là do các bạn gái thay vì ý tứ, có khoảng cách, ăn mặc đừng hở hang, khêu gợi quá; thay vì đừng chấp nhận sống chung, đi nhà nghỉ, đừng sống thoáng, các bạn lại cho rằng thế là "chậm tiến, lạc hậu". Thay vì đừng để bản thân rơi vào tình cảnh bi đát vì đã lỡ làng và phải chia tay, các bạn xem đó là chuyện thường.
Trách gì nữa nhỉ, bởi các bạn gái không ít người không hiểu giá trị của "trinh tiết" và chấp nhận hậu quả, nếu bạn biết gìn giữ hẳn bạn sẽ không bảo vệ, lên tiếng bao che cho các hành vi "dâng hiến tự nguyện" dù chưa kết hôn, ngược lại đa phần là ngụy biện, bao che mà kẻ tòng phạm lại là đàn ông mà bạn là hung thủ chính, chủ mưu đấy nhé!